Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2011

du học pháp – truyện cười tiếng anh

Little Johnny Boy


A new teacher was trying to make use of her psychology courses. She started her class by saying.
“Everyone who thinks you’re stupid, stand up!”.
After a few seconds, Little Johnny stoop up.
The teacher said, “Do you think you’re stupid, Little Johnny?”
“No, ma’am but I hate to see you standing there all by yourself”


Bé Johnny
Một giáo viên mới vào nghề đang thử áp dụng môn tâm lý của mình. Cô bắt đầu bài giảng bằng cách nói:
“Em nào nghĩ rằng mình ngu ngốc thì hãy đứng lên!”
Một vài phút sau, bé Johnny đứng dậy.
“Em nghĩ rằng em ngu ngốc hả, Johnny,” cô giáo hỏi.
“Không, thưa cô, nhưng em không thích phải nhìn thấy cô đứng đó mỗi một mình.”

 

=========================================

Because of absence


Mother: Why did you get such a low mark on that test?
Junior: Because of absence.
Mother: You mean you were absent on the day of the test?
Junior: No, but the kid who sits next to me was.

Vì vắng mặt
Mẹ : “Tại sao con lại bị điểm thấp như vậy trong bài kiểm tra đó hả?”
Con trai: “Bởi vì vắng mặt "
Mẹ : " Con muốn nói rằng đã vắng mặt vào ngày có bài kiểm tra đó à ? "
Con trai : " Không, đứa vắng mặt là đứa ngồi cạnh con cơ. "

 

=============================================

Stone and Stone - Breaker


A very strict officer was talking to some new soldiers whom he had to train. He had never seen them before, so he began:
“My name is Stone, and I’m even harder than stone, so do what I tell you or there’ll be trouble. Don’t try any tricks with me, and then we’ll get on well together.”
Then he went to each soldier one after the other and asked him his name. “Speak loudly so that everyone can hear you clearly,” he said, and don’t forget to call me "sir".
Each soldier told him his name, until he came to the last one. This man remained last one. This man remained silent, and so Captain Stone shouted at him, “When I ask you a question, answer it! I’ll ask you again: What’s your name, soldier?”
The soldier was very unhappy, but at last he replied.
“My name’s Stone-breaker, sir”, he said nervously.

 

Đá và người đập vỡ đá
Một sĩ quan nghiêm khắc nói chuyện với một số lính mới mà ông ta phải huấn luyện. Ông chưa gặp họ bao giờ. Ông nói:
“Tên tôi là Stone (nghĩa là đá) và tôi cứng rắn hơn đá. Cho nên phải làm đúng như tôi đã ra lệnh, nếu các anh không muốn gặp rắc rối. Đừng tìm cách đánh lừa tôi. Như thế chúng ta sẽ thoải mái với nhau hơn.”
Rồi ông ta đến chỗ từng người lính hỏi tên.
“Nói to lên cho mọi người cũng nghe rõ. Và đừng có quên "thưa ngài đấy nhé.”
Từng người lính nói tên của mình, và rồi đến người cuối cùng. Người lính này đứng im. Đại úy Stone hét lên:
“Khi tôi hỏi, anh phải trả lời. Tôi hỏi lại: tên anh là gì, anh lính kia?”
Người lính tỏ vẻ không vui nhưng cuối cùng anh ta cũng lung túng trả lời:
“Tên tôi là Stonebreaker (nghĩa là: người đập vỡ đá), thưa ngài

 

==================================================

Lucy


A young mother believed that it was very wrong to waste any food when there were so many hungry people in the world. One evening, she was giving her small daughter her tea before putting her to bed. First, she gave her a slice of fresh brown bread and butter, but the child said that she did not want it like that. She asked for some jam on her bread as well.
Her mother looked at her for a few seconds and then said, "when I was a small girl like you, Lucy, I was always given either bread and butter, or bread and jam, but never bread with butter and jam."
Lucy looked at her mother for a few moments with pity in her eyes and then said to her kindly, "Aren’t you pleased that you’ve come to live with us now?"

 

Bé Lucy
Một bà mẹ trẻ cho là phí phạm thực phẩm trong khi có nhiều người đang đói trên thế giới là một điều rất sai trái. Một tối nọ chị cho cô con gái nhỏ dùng bữa ăn nhẹ trước khi cho bé đi ngủ. Trước tiên, chị đưa cho bé một lát bánh mì nâu mới được phết bơ, nhưng cô bé nói là nó không thích như vậy. Bé đòi phết cả một ít mứt trái cây lên trên bánh nữa.
Mẹ bé nhìn bé một lát rồi nói: -“Khi mẹ còn bé như con, Lucy à, mẹ chỉ được ăn hoặc bánh mì phết bơ, hoặc bánh mì phết mứt, mà không bao giờ có bánh mì vừa phết bơ vừa phết mứt cả.”
Lucy nhìn mẹ với cặp mắt thương hại trong giây lát rồi ân cần nói với mẹ:
-“Thế mẹ có hài long là mẹ đã tới sống với bố và con bây giờ không?”

 

=================================================

Handwriting


Sir” hissed the lawyer, “do you swear this is not your signature?”
“Yes.”
“Is it not your handwriting?”
“Nope”
“You take your solemn oath that this writing does not resemble yours in a single particular?”
“Yes”
“How can you be certain?”, demanded the lawyer.
“I can’t write,” smiled the man.

 

Chữ viết tay
“Thưa ngài,” luật sư rít lên giận dữ, “ngài có dám thề rằng đây không phải là chữ ký của ngài không?”
“Vâng”
“Đó không phải là chữ viết của ngài sao?”
“Hoàn toàn không.”
“Ngài thề danh dự rằng chữ viết này không hề giống chữ của ngày một chút nào chứ?”
“Vâng”
“Sao ngài có thể chắc chắn như vậy?”, vị luật sư hỏi.
“Tôi không biết viết.” người đàn ông mỉm cười.

 

=============================================

Radio Broken


A film crew was on location deep in the desert. One day an Old Indian went up to the director and said, “Tomorrow rain.”
The next day it rained. A week later, the Indian went up to the director and said, “Tomorrow storm.” The next day there was a hailstorm.
“This Indian is incredible,” said the director.
He told his secretary to hire the Indian to predict the weather. However, after several successful predictions, the old Indian didn’t show up for two weeks. Finally the director sent for him.
“I have to shoot a big scene tomorrow,” said the director, “and I’m depending on you. What will the weather be like?”
The Indian shrugged his shoulders. “Don’t know,” he said. “Radio is broken.”

 

Đài bị hỏng
Một đoàn làm phim đang ở sâu trong sa mạc. Một hôm một cụ già da đỏ tới gặp trưởng đoàn và nói rằng:
“Ngày mai trời sẽ mưa.”
Hôm sau trời mưa thật. Một tuần sau, cụ già đó lại tới gặp trưởng đoàn và nói: “Ngày mai trời đổ bão.” Quả nhiên hôm sau có một trận bão lớn.
“Người da đỏ đó thật tuyệt,” ông trưởng đoàn nói.
Ông nói viên thư ký thuê người da đỏ đó để dự báo thời tiết. Tuy nhiên sau một vài lần tiên đoán thành công khác, cụ già da đỏ đó không xuất hiện trong hai tuần. Trưởng đoàn làm phim cho triệu ông ta tới. “Tôi phải quay một cảnh rất quan trọng vào ngày mai,” ông ta nói, “và tôi trông cậy vào ông. Thời tiết ngày mai như thế nào?”
Người da đỏ nhún vai.
“Không biết, đài bị hỏng,” ông ta trả lời.

 

===============================================

Elevator


A village boy and his father were visiting a mall. They were amazed by almost everything they saw, especially two shiny walls that could move apart, and back together again.
The boy asked his father, “ What is this father?”
The father (having never seen an elevator) responded,
“Son, I have never seen anything like this in my life, I don’t know what it is.”
While the boy and his father were watching wide- eyed, an old lady, limping slightly, and with a cane, slowly walks up to the moving walls, and presses a button. The walls opened, and the lady walks between them, into a small room. The walls closed. The boy and his father watched as small circles of lights with numbers above the wall light up. They continued to watch the circles light up, in reverse direction now. The walls opened up again, and walls opened up again, and a beautiful young blonde steeped out… The father said to his son,
“Go get your mother!!!”

 

Thang máy
Hai bố con từ quê ra tới thăm một khu phố buôn bán. Dường như tất cả những gì họ trông thấy đều khiến họ thích thú ngạc nhiên, đặc biệt là hai tấm vách sang có thể tách rời nhau rồi lại khép khít như cũ.
“Đó là cái gì đấy hả bố?” Cậu con trai hỏi bố.
Người bố (chưa từng nhìn thấy thang máy bao giờ) trả lời:
“Con trai, bố chưa từng nhìn thấy cái gì như vậy trong đời. Bố không biết nó là cái gì?”
Trong khi cả hai bố con đều đang trợn mắt nhìn, một bà lão run rẩy chống gậy, bước chầm chập tới chỗ hai tấm vách chuyển động và ấn vào một cái nút. Hai tấm vách mở ra, bà lão đi qua hai cánh cửa bước vào một căn phòng nhỏ. Hai tấm vách khép lại. Cậu bé và bố thấy những vòng tròn nhỏ với những con số phía trên tấm vách sáng lên. Họ tiếp tục thấy những vòng tròn giờ lại sáng lên nhưng theo chiều ngược lại. Hai tấm vách mở ra, và một cô gái tóc vàng xinh đẹp bước ra… Ông bố vội nói với cậu con trai:
“Hãy mang mẹ mày tới đây mau!!!”

 

===========================================

The arm was guilty


A man was brought before the judge. The witness said that the day before the prisoner had stolen some pears from a basket, outside a grocer’s. The solicitor said to the judge:
“It is true that the prisoner took a few pears with his right arm; his right arm is guilty, but not he himself; you can not punish the whole body because one of its limbs is guilty.”
“You are quite right,” answered the judge, “so I sentence the prisoner’s right arm to six days. Now the prisoner will go to prison with his arm if he likes.”
Everybody at court began to laugh; but people laughed still more when they saw the prisoner unscrew his right arm (it was a wooden arm) He then gave it to the judge, saying: “Here is my guilty arm, Sir I don’t wish to go to prison with it.”

 

Cánh tay có tội
Một người đàn ông bị đưa ra hầu tòa. Nhân chứng nói rằng, hôm trước bị cáo đã lấy trộm quả lê trong một cái rổ bên ngoài tiệm thực phẩm. Luật sư nói với quan tòa:
“ Đúng là tên này có lấy lê bằng tay phải; tay phải của hắn phạm tội, còn hắn thì không có tội; ngài không thể trừng phạt cả cơ thể của hắn chỉ vì một chân hay một tay của hắn phạm tội.”
“Ngài nói hoàn toàn đúng, vậy thì tôi kết án cánh tay phải của bị cáo sáu ngày giam giữ. Bây giờ thì tên tù này sẽ không phải vào tù với cánh tay phải nếu hắn thích vậy,” quan tòa phán.
Mọi người có mặt trong phiên tòa bắt đầu cười ầm ĩ; nhưng họ còn cười to hơn khi thấy tù tháo ốc nơi cánh tay phải của hắn ra (cánh tay làm bằng gỗ). Sau đó hắn đưa nó cho quan tòa và nói: -“Đây là cánh tay phải của tôi, thưa ngài, tôi không muốn vào tù cùng với nó.”

 

=================================================

Grandma wouldn’t lie


Little Johnny was at his first day of shool. The teacher advised the class to start the day with the pledge of allegiance, and instructed them to put their right hands over their hearts and repeat after him.
He looked around the room as he started the recitation, “I pledge allegiance to the flag…”
When his eyes fell on Little Johnny, he noticed his hand over the right cheek of his buttocks.
“Little Johnny, I will not continue till you put your hand over your heart.”
Little Johnny replied, “It is over my heart.”
After several attempts to get Little Johnny to put his hand over his heart, the teacher asked,
“Why do you think that is your heart?”
“Because, every time my Grandma comes to visit, she picks me up, pats me here, and says, ‘ Bless your little heart,’ and my Grandma wouldn’t lie.”

 

Bà sẽ không nói dối
Ngày đầu tiên bé Johnny đến trường. Giáo viên khuyên cả lớp hãy bắt đầu ngày trọng đại này với lời thề trung thành, và hướng dẫn các em đặt tay phải lên tim mình và nhắc lại lời thầy.
Ông nhìn quanh khắp phòng khi bắt đầu đọc lời tuyên thệ:
“Tôi xin thề trung thành dưới cờ tổ quốc…”
Khi mắt ông dừng lại ở chỗ bé Johnny, ông nhận thấy tay cậu bé đặt vào mông bên phải của em.
“Johnny, thầy sẽ không tiếp tục chừng nào con chưa đặt tay mình lên tim.”
“Đó là nơi tim con.” Johnny đặt tay lên tim, thầy giáo hỏi:
“Sao con lại nghĩ đó là nơi tim mình?”
“Bởi vì, mỗi lần bà con đến chơi, bà thường bế con lên, vỗ vào đó và nói: "Cầu chúa ban phúc cho trái tim bé nhỏ của cháu,’ và bà con sẽ không nói dối.”

 

===================================================

Whisper


A mother took her little boy to church. While in church the little boy said.
“Mommy, I have to pee.”
The mother said to the little boy, “It’s not appropriate to say the word "pee" in church. From now on when you have to "pee" just tell me that you have to whisper.”
The following Sunday, the little boy went to church with his father and during the service said to his father:
“Daddy, I have to whisper.”
The father looked at him and said,
“Okay, why don’t you whisper in my ear.”

 

Thì thầm
Một người mẹ dẫn đứa con trai nhỏ của mình tới nhà thờ. Trong buổi lễ, cậu bé nói:
“Mẹ ơi, con muốn đi đái.”
“Từ "đái" không thích hợp để nói trong buổi lễ. Từ giờ trở đi khi nào muốn "đi đái" thì con chỉ nói với mẹ rằng con phải thì thầm, người mẹ nói với đứa trẻ.
Chủ nhật sau, bé trai đó lại đi nhà thờ với bố và trong buổi lễ cậu bé nói với bố:
“Bố ơi con muốn thì thầm.”
Bố cậu nhìn cậu và nói:
“Được thôi, sao con không thì thầm vào tai bố.”

 

================================================

Too short for me…


In the Spring fair, a 4 year old child who got lost was crying. A security guard came to console him and said:
“If you don’t want to get lost, you should have gripped your mother’s dress”.
The boy cried sniffingly:
“But my mother’s skirt was too short for me to grip.”

 

Quá ngắn để cháu…
Trong một hội chợ xuân, một đứa trẻ 4 tuổi bị lạc đang khóc. Người bảo vệ lại gần an ủi nó và nói:
“Nếu cháu không muốn bị lạc thì phải nắm chặt lấy váy mẹ.”
Cậu bé sụt sịt khóc:
“Nhưng mà váy mẹ cháu quá ngắn để cháu nắm.”

 

==================================================

God


Grandpa and granddaughter were sitting talking when she asked,
“Did God made you, Grandpa?”
“Yes, God made me,” the grandfather answered.
A few minutes later, the little girl asked him,
“Did God make me too?”
“Yes, He did,” the older man answered.
For a few minutes, the little girl seemed to be studying her grandpa, as well as her own reflection in the mirror, while her grandfather wondered what was running through her mind. At last she spoke up.
“You know, Grandpa.” She said, “God’s doing a lot better job lately.”

 

Chúa trời
Ông và cháu gái đang ngồi nói chuyện với nhau thì cô bé hỏi:
“Có phải Chúa trời đã tạo ra ông không hả ông?”
“Ờ, Chúa trời đã tạo ra ông,” người ông trả lời.
Một vài phút sau cô bé hỏi tiếp:
“Chúa trời cũng tạo ra cháu nữa chứ?”
“Ờ, Người đã tạo ra cả cháu nữa,” người ông trả lời.
Sau một vài phút, khi cô bé đã nhìn kỹ ông rồi lại ngắm kỹ mình trong gương, trong khi người ông đang phân vân không biết cô bé đang nghĩ gì trong đầu. Cuối cùng cô bé mới chịu nói:
“Ông biết không, càng về sau Chúa trời càng làm việc tốt hơn.”

 

=================================================

It’s coconut


Mike was not well. He was tired all the time, and his head often hurt.
“Go to doctor”, his wife said.
Mike did not like visiting the doctor, but after a week, he went. The doctor asked him a lot of questions and him a lot of questions and wrote Mike’s ansewers down.
“What do you eat in the morning?” he asked him.
“Eggs, bread, butter, jam and coffee,” Mike answered.
“And what lunch do you have?” the doctor asked.
“Meat or fisd and bread.”
“And what do you have in the evening?” the doctor asked.
“Eggs and bread.”
The the doctor said.
“Eat some fruit every day, and eat all the skin of the fruit. The skin is very good. What fruit do you like best?”
Mike was not happy.
“Coconuts,” he answered.

 

Đó là quả dừa
Mike không được khỏe. Lúc nào anh ta cũng căng thẳng và thường bị đau đầu.
“Hãy tới bác sĩ.” Vợ anh ta khuyên.
Mike không thích tới bác sĩ, nhưng sau một tuần, anh ta cũng chịu tới. Bác sĩ hỏi anh ta rất nhiều câu hỏi và ghi lại những câu trả lời của Mike.
“Anh thường ăn gì và buổi sáng?”, bác sĩ hỏi Mike.
“Trứng, bánh mì, bơ, mứt quả và cà phê.” Mike trả lời.
“Bữa trưa anh dùng gì?,” bác sĩ hỏi.
“Thịt, cá và bánh mì.”
“Thế anh ăn gì trong bữa tối?” bác sĩ hỏi.
“Trứng và bánh mì.”
Sau đó vị bác sĩ phán:
“Hãy ăn hoa quả hàng ngày và ăn cả vỏ của chúng nữa. Vỏ của chúng rất tốt. Anh thích loại hoa quả nào nhất?”
Mike cau có:
"Quả dừa".

 

=================================================

He drew it all himself


Teacher: Who helped you to draw this map, Jack?
Jack: Nobody, sir.
Teacher: Didn’t your brother help you?
Jack: No, sir. He drew it all himseil.

 

Chỉ mình anh ấy vẽ
Giáo viên: “Ai đã giúp em vẽ tấm bản đồ này, Jack?”
Jack: “Không ai hết, thưa thầy.”
Giáo viên: “Có phải anh của em đã giúp em không?”
Jack: “Không, thưa thầy. Anh ấy vẽ một mình thôi ạ.”

=============================================

Beggar


Why do you beg?”
“The truth is I beg to get money for booze (drink).”
“Why do you drink?”
“To give me the courage to beg”.

 

Kẻ ăn xin
“Tại sao anh lại ăn xin?”
“Sự thực là tôi xin tiền để uống rượu.”
“Tại sao anh lại uống rượu?”
“Để tôi có can đảm đi ăn xin”

 

==============================================

A matter of punctuation


An English professior wrote the words, “Woman withour her man is nothing” on the blackboard and directed his students to punctuate it correctly.
The men wrote: “Woman, without her man, is nothing.”
The women wrote: “Woman! Without her, man is nothing.”

 

Sự díc dắc của cách chấm câu
Một giáo sư tiếng Anh viết những từ “ Đàn bà không có người đàn ông của mình thì không là gì cả” lên bảng và hướng dẫn sinh viên của mình chấm câu một cách chính xác.
Các sinh viên nam viết: “ Đàn bà, nếu không có đàn ông, không là gì cả.”
Các sinh viên nữ viết: “ Đàn bà! Nếu không có đàn ông không là gì cả.”

 

===============================================

What a woman!!!


Three blonde guys are stranded on one side of a wide river and don’t know how to get across.
The first blonde guy prays to God to make him smart enough to think of a way to cross the river. God turns hom into a brown-haired man, and he swam across.
The second blonde guy prays to God to make him even smarter, so he can think of a better way to cross the river. God turns him into a red-haired man, so he builded a boat and rows across.

 

Thế mới là phụ nữ
Ba gã đàn ông tóc vàng bị mắc cạn tại bờ của một con sông rộng và không biết làm thế nào để có thể đi qua.
Gã tóc vàng thứ nhất cầu Chúa xin cho hắn đủ thông minh để nghĩ được cách qua sông. Chúa trời biến anh ta thành người đàn ông tóc nâu, và anh ta bơi qua.
Gã tóc vàng thứ hai cầu chúa xin cho hắn thông minh hơn để có thể nghĩ ra một cách tốt hơn để qua sông. Chúa trời biến anh ta thành một người đàn ông tóc đỏ, bởi vậy anh ta đóng một con thuyền và chèo.

 

===============================================

Most wanted


Little Johnny’s kindergarden class was on a field trip to their locl police station where they saw pictures, tacked to a bulletin board, of the 10 Most Wanted men. One of the kids poined to a picture and asked if it really was the photo of a wanted person.
“Yes,” said the policeman. “The detectives want him very badly.”
So, Little Johnny asked, “Why didn’t you keep him when you took his picture?”

 

Bị truy nã
Lớp mẫu giáo của bé Johnny có một chuyến thăm quan thực tế tới đồn cảnh sát địa phương, nơi lũ trẻ nhìn thấy những bức ảnh của mười gã đàn ông bị truy nã gắn trên bảng tin. Một trong số những đứa trẻ chỉ vào một bức ảnh và hỏi liệu đó có phải là ảnh của một kẻ bị truy nã không?
-“Ừ, phải rồi”. Viên cảnh sát trả lời, “Các thám tử rất muốn bắt hắn.”
- “Sao chú không bắt khi chú chụp ảnh hắn?”, bé Johnny hỏi.

 

===============================================

went out in my slippers


Len and Jim worked for the same company. One day, Len lent Jim 20 dollars, but then Jim left his job and went to work in another town without paying Len back his 20 dollars.
Len did not see Jim for a year, and then he heard from another friend that Jim was in town and staying at the central hotel, so he went to see him there late in the evening.
He found out the number of Jim’s room from the clerk at the desk downstairs and went up to find him. When he got to the room, he saw Jim’s shoes outside the door, waiting to be cleaned.
“Well, he must be in,” he thought, and knocked at the door.
There was no answer.
He knocked again. Then he said,
“I know you’re in, Jim. Your shoes are out here’.
“I went out in my slippers,” answered a voice from inside the room.

 

Tôi đã mang dép đi ra ngoài rồi.
Len và Jim cùng làm việc cho một công ty. Một hôm Len cho Jim vay 20 đô la, nhưng sau đó Jim bỏ việc và đi làm ở một thị trấn khác mà không trả 20 đô la cho Len.
Len không gặp Jim trong một năm trời, và anh nghe một người bạn nói là Jim đang có mặt trong thị trấn và ở tại khách sạn trung tâm, do đó anh tới gặp Jim vào chiều tối hôm đó.
Anh tìm được số phòng của Jim là nhờ người tiếp tân dưới lầu và lên lầu tìm Jim. Khi tới phòng, anh thấy đôi giày của Jim để ngoài cửa đang chờ được đánh bóng.
“Chắc hản anh ta phải có ở trong phòng.” Len nghĩ thầm và gõ cửa.
Không có tiếng trả lời.
Anh lại gõ cửa lần nữa rồi nói:
“ Tôi đã biết cậu ở trong phòng, Jim ạ. Đôi giày của cậu ở ngòai này mà.”
“Tôi đã mang dép đi ra ngòai rồi.” Câu trả lời từ trong phòng vọng ra.

 

===========================================

Gifts for mother


hree sons left home, went out on their own and prospered. They discussed the gifts they were able to give their elderly mother.
The first son said: "I built a big house for our mother”
The second son said: "I sent Mom a Mercedes with a driver".
The third son said: "You remember how our mother enjoys reading the Bible. Now she can’t see very well. So I sent her a remarkable parrot that recites the entire Bible. The Elders at the church spent twelve years to teach him. Mama just has to name the chapter and the verse and the parrot recites it".
Soon thereafter, their mother sent out her letters of thanks.
“William,” she wrote, "the house you built is so huge. I live in only one room, but I have to clean the whole house".
“Arnold, she said, "I am too old to travel. I stay most of the time at home so I rarely use the Mercedes. That driver is so rude, he is a pain!”
"But David,” she said, "the chicken was delicious”

 

Các món quà tặng mẹ
Ba người con trai rời gia đình ra đời lập nghiệp và đều thành đạt. Họ bàn với nhau về những món quà mà họ có thể dành tặng cho người mẹ già của mình.
Người con trưởng nói: "Anh sẽ xây cho mẹ chúng ta một ngôi nhà lớn".
Người con thứ hai nói: "Còn em sẽ gửi cho mẹ một chiếc Mercedes và một tài xế".
Người con thứ ba nói: "Các anh có còn nhớ là mẹ chúng ta thích đọc Kinh thánh như thế nào không. Mà bây giờ mắt mẹ không được tốt lắm. Bởi vậy em sẽ gửi cho mẹ một con vẹt đặc biệt, nó có thể đọc thuộc lòng toàn bộ Thánh kinh. Những người cao tuổi ở nhà thờ đó đã mất mười hai năm để dạy nó. Mẹ chỉ cần nêu tên chương mục là con vẹt sẽ đọc cho mẹ nghe".
Sau đó không lâu, người mẹ gửi cho họ những bức thư cảm ơn như sau:
"William,” bà viết, “tòa nhà con xây quá rộng. Mẹ chỉ ở mỗi một phòng, nhưng phải lau dọn cả ngôi nhà".
"Arnold, mẹ quá già để đi du lịch. Mẹ gần như ở nhà suốt ngày nên rất hiếm khi mẹ dùng chiếc Mercedes. Gã tài xế đó rất thô lỗ, hắn là một nỗi khổ tâm của mẹ!”
“Nhưng David, con gà đó thì rất ngon".

 

=============================================

Mistake?


A police officer stops a blonde for speeding and asks her very nicely if she could see her license. She replied in a huff.
“ I wish you guys could get your act together. Just yesterday you take away my license and then today you expect me to show it to you.”

 

Lỗi gì?
Một sĩ quan cảnh sát dừng một cô gái tóc vàng vì vượt quá tốc độ cho phép và hỏi cô một cách rất lịch sự rằng liệu anh có thể xem bằng lái của cô. Cô nàng trả lời một cách hết sức giận dữ:
“Tôi mong rằng các anh có thể kết hợp làm việc cùng nhau. Mới ngày hôm qua các anh thu bằng lái của tôi và hôm nay anh hy vọng tôi trình nó cho

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét